Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2016

Không Cứu Được

Ông Bà dù già rồi nhưng trông vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Nói của đáng tội chứ cái khoản ăn, ngủ là được nhất, đúng với câu “ăn được, ngủ được là tiên”. Có lẽ cũng vì bản tính thích làm việc, không thích ngồi không nên công việc chẳng những mang lại niềm vui mà còn là sức khỏe nữa.

Ông Bà không sống gần con, gần cháu mà ra ở vùng ngoại thành. Thỉnh thoảng tụi nó về chơi, thế nào cũng được quà là rau tự trồng, gà tự nuôi. Với tình trạng thực phẩm độc hại tràn lan thì việc tăng gia sản xuất lại hóa hay.

Vốn tính tham công tiếc việc, Ông Bà lại cho xây thêm cái chuồng lợn tuốt phía sau. Con cháu hết sức cản ngăn vì e ngại sức khỏe các cụ đâu kham nổi. Trồng rau, nuôi gà còn nhẹ nhàng chứ lợn là mệt lắm. Nhưng cụ Ông, cụ Bà mà đã đồng lòng thì có trời mà cản.

Công nhận các cụ mát tay thật. Những con lợn nuôi từ lúc còn bé tí xíu đến khi thịt được cũng được mấy lứa. Mỗi lần bán, các cụ bao giờ cũng để phần cho con cháu những miếng thịt ngon nhất. Nuôi được nên bao nhiêu vốn liếng cụ dồn vô đàn lợn.



Một hôm cụ Ông phát bệnh.

Các con thay phiên nhau đến chăm. Cụ Bà gạt đi bảo tụi mày cứ việc đi làm, cụ Bà lo được. Cụ nghĩ theo người xưa “Con chăm cha không bằng bà chăm ông”. Các con thấy cụ Bà cứng rắn, chẳng có gì lo lắng cũng an tâm nhưng vẫn thường xuyên điện thoại hỏi thăm. Gì chứ tình cảm của Ông Bà dành cho nhau vẫn rất đậm đà. Ông Bà đến với nhau tuy có sự sắp đặt hai gia đình nhưng ở với nhau tình cảm nảy nở và nghĩa vợ chồng giới trẻ bây giờ khó sánh bằng.

Hơn chục ngày sau, cụ Bà gọi điện cho anh con trai lớn khóc nức nở “Không cứu được rồi, các con ơi !”. Cả nhà hoảng hốt chạy đến không thấy cụ Ông đâu, chỉ có cụ Bà nằm trên giường, tay vắt lên trán rơm rớm nước mắt, thỉnh thoảng thở dài thườn thượt.

Con cháu ngồi vây quanh Bà tìm cách an ủi và hỏi rõ nguồn cơn. Càng hỏi thì cụ Bà càng nức nở chẳng nói được câu nào.

- Bà ơi, chuyện ra làm sao nói cho tụi con cùng lo.

- Ôi giời ơi ! Có nói ra các anh, các chị chẳng lo được đâu.

- Nhưng Bà cứ nói sự thể như thế nào.

- Không... không... qua khỏi được đâu !

- Thế Ông đang nằm cấp cứu ở viện nào ?

 Vừa hỏi đến đó thì cụ Ông xuất hiện ở cổng, vừa đi vừa xỉa răng. Các con chạy ra đón thì ra cụ Ông vừa đi ăn giỗ trong xóm về, sức khỏe tốt lắm, cụ khoe còn làm được mấy chén rượu nữa chứ. Các con vô cùng khó hiểu quay qua hỏi vặn Bà cụ.

- Ông đã về đây rồi, thế ai không qua khỏi ?

- Đàn lợn, đàn lợn sắp toi hết rồi. Mất tất cả rồi các anh các chị ơi ! Hu..hu..hu…

PQT
8/2016
Hình Internet
(một câu chuyện ở làng quê miền Bắc)