Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Xe hàng rong

Đã trở thành thói quen, sáng là phải tập thể dục. Hôm nào khỏe thì chạy, còn uể oải thì đi bộ. Lúc này tuổi lớn nên đi bộ nhiều hơn chạy. Gì thì gì, đoạn cuối còn chừng 100 hay 200 mét gì đấy là phải chạy. Càng gần về đến đích là càng phải tăng tốc.
Ông thày dậy thể dục từ hồi lớp Đệ Lục (lớp 7 bây giờ) có nói một câu mà tôi còn nhớ mãi đến tận bây giờ. Đại ý là : các em tập thể dục không chỉ tập sức cho khỏe, mà còn phải rèn luyện ý chí. Với môn điền kinh (chạy), khi về gần đến đích tâm lý thường thỏa mãn nên dễ buông xuôi. Các em phải tăng tốc lúc này để vượt qua tâm lý đó.
Đích của tôi kết thúc thể dục hàng ngày là một dãy tòa nhà cao ốc. Căn hộ cao cấp có, Trung tâm thương mại có, siêu thị có. Khu vực này ngày càng sáng sủa từ khi nơi này lần đầu tổ chức Seagames.
Dọc theo lề đường là các xe bán hàng rong phục vụ ăn sáng. Đủ món. Bánh cuốn có, cháo lòng, bánh mì, xôi, sữa đậu nành, cà phê,…Quây chung quanh mỗi chiếc xe là những chiếc ghế nhựa thấp lè tè đủ mầu sắc để phân biệt của xe nào. Thực khách là những người tập thể dục như tôi, là những nhân viên bảo vệ của những tòa nhà quanh đó, là những người trên đường đi làm ghé qua, …Quanh xe bán sữa đậu nành ồn ào hơn hẳn vì hầu hết là mấy ông già, bà lão tập thể dục rồi ra đây tám chuyện.
Đứng nghỉ mệt, tôi quan sát một cái chợ chỉ có ở Việt nam. Bỗng nhiên nghe một tiếng còi yếu ớt ở đâu đó vọng lại. Tiếng còi này làm tôi bỗng nhớ đến … phim Titanic. Ở phân đoạn gần cuối,  nàng Rose đau đớn gỡ tay chàng Jack đã chết và lấy hết sức thổi còi để gọi người quay lại cứu. Vì ngâm mình trong biền lạnh, vì đau buồn trước cái chết của ngưới yêu, nhưng vì lời hứa với Jack cần phải sống nên nàng Rose lấy hết sức tàn để thổi còi. Mấy hơi đầu, nàng thổi không kêu vì còi sũng nước. Rất hồi hộp, nhưng sau đó, còi đã kêu, dù chỉ rẹt rẹt nhưng nàng đã được cứu. Tiếng còi tôi vừa nghe xem ra còn yếu hơn tiếng còi của nàng Rose.
À, đây rồi, tiếng còi của anh dân phòng. Có hai anh đi chung một chiếc xe. Anh chàng thổi còi ngồi phía sau, người dựa hẳn vào anh dân phòng khác điều khiển xe. Xe hai anh vừa tấp vào lề, các xe hàng rong lục đục thu dọn những gì có thể di chuyển sang lề đường …bên kia. Một số thực khách định nhổm dậy trả tiền dù chưa ăn xong đã nhận được câu trấn an của chủ xe. Cứ tự nhiên, chút nữa tui qua thâu tiền.
Hai anh dân phòng trông mặt cũng hiền lành, còn nhỏ tuổi. Hai anh chẳng quan tâm đến mấy chiếc xe, chẳng có động thái gì gọi là xua đuổi, cũng chẳng có biện pháp gì gọi là tịch thu. Có lẽ, chỉ cần có sự hiện diện của các anh là đủ. Hai anh trao đổi câu chuyện với nhau chẳng liên quan gì đến công việc hiện tại. Anh này trách anh kia hôm qua nhậu khuya quá nên hôm nay ra trễ. Anh chàng bị trách là người thổi còi hồi nãy gãi đầu cười trừ.
Một chiếc xe honda tắp vào gần chỗ hai anh đứng. Một bà mẹ chở con đi học, ngó dáo dác chung quanh. Một anh chỉ sang đường. Bà mẹ ngó theo, gật đầu nhẹ tỏ ý cám ơn rồi chạy qua đường bên kia tắp vào xe bánh mì.
Mấy người bán hàng rong này hay thật. Lượng xe của hai chiều lưu thông khác nhau rõ rệt. Nên họ không chọn lề đường bên kia. Bây giờ họ đang ở bên kia nhưng ánh mắt lại đang hướng về nơi này.
Bán hàng rong khó mà bỏ được. Saigon có kiểu hàng rong của Saigon. Hà Nội có kiểu hàng rong của Hà Nội. Các nước quanh đây cũng hàng rong đầy rẫy.
Ai cũng thương Jerry và ghét Tom, nhưng ở đây, thương người bán hàng rong và thương cho cả anh dân phòng.
PQT9/2013
Ảnh : từ Internet