Tuy không phải là người chơi xổ số, nhưng thỉnh thoảng tôi, cũng như nhiều người, hay mua giúp mấy người bán vé số có những yếu tố thực sự khó khăn. Tỷ dụ như người già, người khuyết tật.
Bây giờ cuộc sống, dù giàu hay nghèo, đều lắm chiêu, hư hư thực thực nên ngay cả mấy người bán vé số nhìn thoáng qua tưởng chừng như cần giúp đỡ thì đôi khi lại không phải.
Có lần ngồi cà phê lề đường với thằng bạn ở nước ngoài về Vn chơi, tôi đã cầm xấp vé số của một bé lớn địu một bé nhỏ chần chừ không biết có nên mua hay không. Thỉnh thoảng lại ngó bâng quơ xa xa. Sau khi hiểu hoàn cảnh em này tôi đã trả lại mà không mua một tờ nào. Thằng bạn thân nổi quạu với tôi. Nó ngoắc thằng bé sang mua khá nhiều, thậm chí còn cho thằng bé vé số thêm một ít tiền nữa. Thằng bé cũng ngoan, trước khi đi còn cám ơn, chúc sức khỏe rất điệu nghệ làm anh chàng Việt kiều thiếu điều muốn ôm hôn thằng bé.
Thằng bạn chửi tôi ngay tại chỗ, hỏi sao lúc này mày thay đổi quá vậy ? giúp được sao không giúp ? bla bla bla. Tôi lặng thinh không giải thích vì muốn thằng bạn lâu ngày không gặp có được một chút cảm giác giúp người trong nước, vì có nói ra nó cũng chẳng hiểu cụm từ “chăn dắt” nghĩa là gì, vì khi nó hiểu ra nó còn chửi tợn. Tôi ngồi rung đùi quan sát thấy thằng bé hồi nãy đang leo lên chiếc xe mà tôi đoán là loại xe tay ga, còn thằng bạn thân thương của tôi đang sung sướng ngân nga câu hát “…thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ…”.

– Anh mua dùm em mấy tờ vé số.
Tôi đang ngồi cà phê ở một lề đường nghe giọng một cô gái bán vé số. Cô em ngồi trên một chiếc xe lăn Kiến Tường dành cho người khuyết chân. Bình thường xe được di chuyển bằng lắc tay. Riêng xe này đã được lắp động cơ điện. Theo thói quen tôi ngó xuống … chân.
– (giọng khó chịu) Anh không mua mà ngó gì vậy ?
– À, tôi thấy xe em là lạ.
– (bình thường trở lại) Xe em chạy bằng bình đó anh.
– Em nên mua bình tốt nhé. Tốn thêm một ít mà đỡ dừng giữa đường.
– Dạ, em cám ơn anh nhiều. Chưa ai nhắc em chuyện này. Xe này thỉnh thoảng “chết máy” dọc đường đó anh.
– Rồi lúc đó làm sao ?
– Em nhờ lực lượng cứu hộ.
– Cứu hộ nào ?
– (em cười to vì vừa lừa được tôi) là các anh xe ôm đó. Các anh ấy “đẩy em” về nhà.

– Cái đó để em ngồi rồi “lết” vô mấy cái quán đó anh.
Tôi hiểu.
Tôi đưa em 100 ngàn để nhận lại 10 tờ vé số.
– Em có ngại không nếu tôi chụp hình em ?
– Anh là Việt kiều à ?
– Ủa ? sao em hỏi thế ?
– Vì mấy người ở nước ngoài về lịch sự lắm. Ở đây ai muốn chụp em thường nói “chụp một pô nhé”, “làm một cái nhé” chứ không có “xin phép” hay “em có ngại không” như anh vừa nói.
– Rồi, có cho chụp không thì bảo ?
– Đợi em chút ! (vuốt vuốt tóc,…)
– Nếu trúng ngày mai em ghé đây nhé !
– Chắc chắn rồi ! em chào anh.
oOo
Tôi ngồi ở lề đường chưa xong ly cà phê đã thấy bóng dáng chiếc xe Kiến Tường đang bon bon lao đến. Chẳng lẽ trúng thật sao ? Tôi vội lấy 10 tờ vé-số-chưa-dò ra.
– Gặp anh đây rồi !
– Tôi trúng giải mấy vậy em ?
– Của anh trật lất rồi (cười).
– ?
– Em gặp anh để trả anh tiền
– ??
– Hôm qua anh đưa em hai tờ 100 dính nhau nên em trả lại anh một tờ.
– Em kiểm tra kỹ chưa ?
– Hôm qua từ đây em đi trả số cho đại lý luôn nên chắc chắn mà anh.
– Sao em không giữ luôn ?
– (mặt nặng) Không được ! Hay là anh lấy mấy tờ vé số hôm nay đi nhé.
– Ờ, cũng được. Mời em uống cà phê với tôi luôn nhé.
– Anh có ngại không khi uống cà phê với em ?
Em nhại giọng tôi hôm qua rồi cười vang làm tôi phì cười theo

Tôi đang ngồi cà phê ở một lề đường thì thấy một phụ nữ đẩy một chiếc xe trên đó có một người nằm. Lần này tôi chủ động.
– Vé số !!
Chị ta lật đật đẩy xe về phía tôi. Hỏi thăm thì biết người nằm trên xe là con trai út của chị, đã trên 30 tuổi mà không nhận thức được gì. Tôi mon men lại gần vẫy vẫy tay, người con trai nằm đó có khuôn mặt già dặn nở nụ cười dài dại. Chân, tay lâu ngày không vận động nên đã teo cơ.
– Chị còn mấy tờ ?
– (đếm đếm) 14 tờ.
– (ngó đồng hồ 15:50) Giờ này xổ chưa chị ?
– Chưa đâu anh, 16:20 mới bắt đầu mà
– Nếu trúng ngày mai chị ghé đây nhé !
– Dạ !
– Mà sao chị biết tôi trúng số mà đến ?

– (à, thì ra thế) Vậy tôi cứ cất vé số đi không cần dò nữa. Nếu chị đến là trúng, không đến thì tôi xé vất đi nhé !
– (cười) số của anh, anh cứ dò. Còn tôi nhiều khi còn đi bán nhiều nơi. Nếu anh trúng lớn là tôi… đến liền (cười).
oOo
Tôi ngồi cà phê ở lề đường nãy giờ đã hết mấy bình trà mà chẳng thấy người phụ nữ đẩy xe đâu. Vậy là không trúng số.
Thì ra mua vé số giúp người nhưng trong lòng tôi vẫn mong được trúng số.
PQT
26.07-2014
26.07-2014