Có một tấm chồng, đẹp trai và thành đạt, chị cảm thấy thật viên mãn trong cuộc đời này. Nhưng từ khi anh ta mê cái món nhiếp ảnh là chị đâm lo. Không phải vì chồng chị tốn thời gian đi sáng tác bỏ bê công việc mà chị nghe nói mấy tay nhiếp ảnh này mỗi lần đi chụp bao giờ cũng có người mẫu.
Thấy anh chồng chẳng chịu đi ngủ mà còn ngồi săm soi phim. Chị vợ tiến lại gần để xem anh chồng chụp những gì mà mê đến thế. Cầm mấy miếng phim lên mà chị chẳng biết đó là những hình gì. Cứ như bóng ma. Không biết người mẫu ở nơi mô.
Anh chồng vừa dùng kính lúp xem phim vừa nói :
– Sáng mai anh đi sáng tác nhé em.
Cô vợ phụng phịu
– Anh mới đi hôm kia về bây giờ lại đi nữa à.
Anh ta như quên hết chung quanh mà chỉ còn chú ý mấy tấm phim ma quái nên chẳng trả lời trả vốn, cô vợ bèn bỏ đi ngủ.
Tờ mờ sáng, anh chồng đang thu xếp hành lý, máy móc bỗng há hốc miệng khi thấy cô vợ xuất hiện với một vali nhỏ bên cạnh.
– Ủa, em đi đâu sớm thế ?
– (cười giả lả) Em muốn đi sáng tác với anh cho biết.
– Đi chụp hình cực lắm, em kham không nổi đâu.
– Em tự thu xếp được, anh đừng lo cho em.
Lúc lên xe, cả nhóm nhộn nhạo hẳn lên còn anh chồng thì ngồi im như thóc vì anh có cảm giác đang bị nghi ngờ. Cô vợ đảo mắt quanh xe rồi khều khều anh chồng.
– Ủa, người mẫu đâu anh ?
Anh chồng chưa biết trả lời sao thì anh trưởng nhóm đã phá lên cười
– Bọn anh chụp người mẫu tại chỗ, em ơi.
– Người mẫu đẹp không anh ?
– Người mẫu bọn anh chọn là phải đẹp rồi, phải không ? (nháy mắt về phía anh chồng)
Nghe thế, cô vợ càng háo hức muốn gặp cho bằng được người mẫu của mấy anh này. Còn anh chồng chỉ nhìn ra phía trước xe và nhận ra con đường đang đi bèn thắc mắc với trưởng nhóm :
– Ủa, sao đi đường này anh ?
– (nói nhỏ đủ anh chồng nghe) À, có chút thay đổi (rồi lớn giọng nói với cả xe) Thông báo anh em chủ đề hôm nay là Dấu Vết Thời Gian.
Xe dừng lại một làng người dân tộc ở cao nguyên. Anh trưởng nhóm vào làng một lúc sau đi ra với mấy người già. Lẻo đẻo đằng sau là một lô một lốc trẻ em ồn ào như đám rước. Anh trưởng nhóm vừa chuẩn bị máy ảnh vừa nói với cô vợ đang nhăn nhó vì cảnh vật ở đây xơ xác quá.
– Đó, người mẫu của tụi anh đó !
Cô vợ trố mắt ngạc nhiên vì cứ nghĩ người mẫu phải là các hot girl chân dài tới nách. Cô thấy mỗi người tìm một góc chụp, còn vài người khác thì đứng che nắng và tiếp nước cho người mẫu già. Tự nhiên cô thấy có lỗi nên sửa sai bằng cách tình nguyện che nắng dùm.
Cái việc che nắng cũng chẳng dễ dàng gì. Khi nào không ai chụp mới được che cho bà cụ. Đôi lúc cô còn bị la ó vì vô tình đứng vào đúng tầm ngắm của ống kính.
Cô thấy chồng mình nói đúng. Đi sáng tác như thế này không như đi du lịch.
Còn người mẫu, có lẽ đã được dặn dò, vẫn ngồi yên nhưng không bất động. Bà chẳng biết họ chụp một bà lão da dẻ nhăn nheo để làm gì.
Về đến nhà mấy hôm, anh chồng lại săm soi mấy tấm phim âm bản. Cô vợ cố tập xem nhưng vẫn không thể hình dung đó là ảnh của bà cụ già.
Anh chồng vừa dùng kính lúp xem phim vừa nói :
– Sáng mai anh đi sáng tác nhé em.
Cô vợ phụng phịu
– Anh mới đi về bây giờ lại đi nữa à. Mà chủ đề lần này là gì vậy anh ?
– Để anh gọi cho trưởng nhóm xem.
Anh chồng cầm điện thoại để gọi, cô vợ tinh nghịch bật cái loa ngoài để cùng nghe.
– Anh ơi, chủ đề ngày mai là gì vậy anh ?
– Ờ, ờ…mai vợ em có đi cùng không ?
Cô vợ nói vào trong điện thoại.
– Thôi, em không đi nữa đâu, làm vướng bận các anh.
– Em không đi nữa hả ? Chủ đề lần này là Nét Thanh Xuân nhe !
Anh chồng la toáng lên.
– Có thế chứ !
Tiếng cười khằng khặc của anh trưởng nhóm trong điện thoại nghe thật là rõ. Cô vợ cảm thấy vui lây bèn quàng tay quanh cổ anh chồng.
– Có sáng tác cái gì cũng phải giữ sức khỏe cho anh và cả người mẫu nữa nhe !
PQT