Cha Mẹ dặn dò con cái sắp đi du học thường chỉ là giữ gìn sức khỏe, chăm chỉ học hành, tiết kiệm chi tiêu.
Tôi với anh đã quen biết nhau gần nửa thế kỷ. Gia đình hai bên cũng thân tình nên được tin con anh sắp đi du học, tôi đến nhà để chúc mừng gia đình anh.
Anh là một người đàn ông thể tạng gầy guộc, nhìn vô chẳng có sức sống. Cặp mắt kính dày cui che đôi mắt him híp, dài dại đã tố cáo anh suốt ngày chỉ chúi đầu vô sách vở, chẳng biết chi sự đời. Ai không thông cảm mà lần đầu nói chuyện với anh sẽ phán ngay một câu “Con mọt sách !”.
Tuy vậy, khi anh lấy vợ bạn bè mới hiểu ra câu nói của người đời “Trời chẳng lấy hết của ai cái gì”, hoặc là “Chúa đóng cửa này sẽ mở cửa khác”.
Vợ anh là một người phụ nữ không có cái nét đẹp rực rỡ nhưng trông phúc hậu, có da có thịt nếu không nói là có phần đẫy đà. Những khác biệt vẻ bề ngoài không làm những ngưởi quen biết anh ngạc nhiên mà chính là tính tình xởi lởi, tháo vát, nhanh nhẹn và rất hiểu biết mặc dù chị ấy chỉ học xong phổ thông.
Anh đam mê kỹ thuật. Chị siêng đi chùa. Anh ăn dầu mỡ chẳng kiêng cử gì cả mà vẫn không mập. Chị ăn chay thường xuyên mà chẳng thon thả thêm chút nào. Anh cứ nhẫn nha thong thả. Còn chị cứ phải thoăn thoắt, làm ngay cho bằng được.
Hai vợ chồng anh chậm có con. Bạn bè cứ chế giễu anh suốt vì sự muộn màng này và bảo rằng anh “bị điếc”. Bạn bè anh sai. Tụi nó không tha “sức này chỉ một”. Lần này bạn bè anh đúng. Vợ chồng anh chỉ có một thằng con trai.
Thằng bé đã không phụ lòng vợ chồng anh. Nó tìm được một học bổng du học làm vợ chồng anh nhẹ gánh tài chính. Vợ chồng anh mừng nên muốn có bữa cơm thân mật gọi là mỗi người dặn dò một câu cho cháu vững vàng rời xa tổ ấm.
Đến nhà gặp chị và thằng con. Còn anh thì đang đi mua bia, rượu gì đấy.
– Anh ngồi chơi, nhà tôi về ngay bây giờ. Mấy hôm nay bận quá anh ạ. Chẳng biết chuẩn bị gì cho cháu !
– Chị để cho cháu tự lo. Tụi nó biết cần thứ gì chứ mình mua sắm cho nó rồi không dùng đến cũng phí phạm. (Quay qua thằng nhóc) Cháu đi ráng học hành cho bằng chị bằng em nhé cháu. Ở nhà bố mẹ cháu có lo lắng cũng chẳng làm gì được, bây giờ mọi cái quyết định là ở cháu.
Thằng nhóc lơ đãng nhưng cũng gật đầu cất tiếng dạ nhè nhẹ. Chắc mấy hôm nay cu cậu nghe dặn dò nhiều nên bây giờ có nói gì thêm cũng như nước đổ dầu vịt. Nhưng không nói không được. Nói đôi câu để chút nữa ngồi vào bàn ăn không ngượng.
Bà mẹ có vẻ như dặn dò vẫn chưa đủ
– Con sang bên đó đừng có đi đâu một mình vào buổi tối nghe không !
Thằng con
– Dạ !
– Có đi làm thêm cũng làm in ít thôi. Dành nhiều thời giờ vào việc học hành.
– Dạ !
– Nhớ đừng có yêu đương lăng nhăng nhé !
– …
– Có nghe không đấy ?
– Dạ !
– Tụi bây thả ra khỏi chuồng là trai gái cứ quấn lấy nhau. Ở bên này còn có gia đình, nhà trường, dư luận dòm chừng. Bên đó thoải mái thì làm sao tránh được cơ chứ (thở dài). Cứ vướng vào mấy cái đó là chẳng học hành được gì đâu. Không khéo lại đi làm cu li thôi con ạ !
– Dạ !
– Dạ, dạ cái gì. Mẹ nói thế mà cũng dạ à ?
– …
– Mẹ bảo này ! Yêu thì mẹ không cấm nhưng đừng có hứa hẹn, cam kết gì nghe không !
– ….
– Ở một mình cũng buồn, cũng phải có bạn chứ. Yêu phơn phớt thôi, đừng có mặn nồng quá rồi đầu óc mụ mẫm cả đi.
– ….
– Nãy giờ con có nghe mẹ nói gì không đấy ?
– Dạ !
– Mà …mà …. Cố gắng đừng có đẻ nghe không ?
– ???
Thấy chị ấy bắt đầu sụt sịt vì dốc hết tình mẫu tử ra để dặn dò nên tôi phải nói đỡ
– Chị dặn kỹ quá ! Tụi nó là thanh niên hiện đại, hiểu biết sẽ phải làm gì chẳng cần đến lời mình dặn dò đâu chị ơi !
– Thì tôi cũng biết tụi nó theo nếp sống mới, là hiện đại nhưng vì hai chữ hiện đại đó mà tôi phải dặn cho thật kỹ.
– Ý chị là sao ?
Chị ta quay qua thằng con đang loay hoay với iPhone
– Mẹ..mẹ… dặn cái này quan trọng nè.
– …
– Nghe mẹ nói gì không ?
– Dạ !
– Mẹ dặn là nếu có yêu đừng để bạn con vướng vào bầu bì nghe không ?
– Dạ !
– Có biết cách không đấy ?
– Dạ !
– (sụt sịt nhiều hơn) Cái gì cũng dạ. Chẳng biết có biết không nữa.
– Dạ !
– Nếu lỡ… lỡ… nó có …có…bầu…
– ???
– … thì … thì tụi bây không được phá nghe con. Làm cái đó là tội lắm nghe chưa. Mẹ sợ tụi bây hiện đại quá là dễ làm chuyện ác nhân đó lắm.
– ???
– ..cứ …cứ… mang về đây mẹ nuôi.
Tôi nghe đến đây bổng phá ra cười. Chị ta chậm nước mắt nhưng vẫn sụt sịt.
– Anh ấy mà nghe chị nói như thế chắc cũng mừng lắm.
Mắt chị đã ráo hoảnh nhìn tôi.
– Ý anh là sao ?
Còn tôi vẫn cứ vô tư như mọi lần.
– Nếu … nếu anh ấy …. Chị có nhận nuôi không ? Ha…ha…ha…
– ….
– Ậy, chị đừng nhìn tôi như thế. Tôi nghe chị dặn cháu nên tôi đùa ấy mà !
– Anh là người đứng đắn không biết đùa, mà nói năng rất cẩn trọng. Sao lại có chữ “nếu” ở đây ?
– Chị…chị đi đâu vậy ?
– Tôi đi kiếm cái điện thoại gọi cho nhà tôi. Anh cứ ngồi chơi.
Không xong rồi ! Chút nữa ngồi ăn mà hai vợ chồng nhà này mà cắn đắng nhau thì mất ngon. Chuồn thôi.
Vừa ra đến đầu ngõ gặp anh ấy chở thùng bia về
– Sao lại về ? vô nhậu cái chứ !
– Tao …tao …có việc đột xuất. Mày thông cảm.
Tôi ngoái nhìn khung cảnh con hẻm nơi tôi vừa châm lửa đốt một căn nhà. Chắc lâu lắm tôi mới quay lại đây.
PQT
13.06.2014
13.06.2014